Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Bông đời - Truyện ngắn của Trần Xuân Đạt



Bông đời

Truyện ngắn của Trần Xuân Đạt

Tựa lưng vào mỏm đá cao sát mép đảo tôi lả thiếp đi. Cuộc vật lộn sinh tử với cơn bão hung hãn vừa qua đã rút hết sức lực, đó chỉ có thể hiểu là cuộc đấu tranh không khoan nhượng giữa bản năng sống kỳ diệu của bất kỳ sinh vật nào trước mối hiểm hoạ đe doạ cướp đi quyền sống, quyền được tồn tại trong bản chất của nó. Việc tôi còn sống sau bao nhiêu cú vồ hụt của tử thần cũng không nằm ngoài ý nghĩa đó. Một luồng hơi lạnh toát ra từ những mỏm đá trơ lì trên vách đá vấn vít không gian khiến chân tay rân rân lạnh. Dù có thể mở mắt ra là ngắm ngay được những dải mây trắng xốp đang bồng bềnh bay lên và tích tụ lại thành từng nõn sáng ngời giữa nền trời ngăn ngắt, cao lồng lộng! Nhưng mớ ý nghĩ hỗn độn lại mách bảo, hãy chịu khó nằm yên ổn định tinh thần, tập trung cao ý thức về sự tồn tại của mình trước thiên nhiên khoáng đạt, hiền dịu nhưng cũng tàn ác vô song. Hãy biết bằng lòng với những gì đã có, hãy vứt bỏ đi ý nghĩ ngông cuồng, rồ dại khi muốn chiếm lấy vị trí tối thượng của thiên nhiên, bắt thiên nhiên phải phục vụ cho những tham vọng ngu ngốc của con người. Hãy biết sống và hãy học cách sống hoà hợp cùng thiên nhiên hỡi chàng tuổi trẻ, hãy học lấy cách khởi đầu bằng việc lắng nghe tiếng đất mẹ đang âm thầm chảy trong cơ thể của mình… Thiên nhiên là thế! Trong đầu óc tôi âm âm tiếng nhắc nhủ đó. Chính bản thân tôi cũng không hiểu nổi những gì đang diễn ra trong não bộ của mình khi ấy. Rất có thể sau những phút giây hoảng loạn cận kề cái chết mà đầu óc tôi ra như thế? Thôi đành nhắm mắt nằm im, lắng nghe văng vẳng bên tai tiếng suối nước óc ách qua kẽ đá, tiếng gió âm trầm qua thung, tiếng lũ bìm bịp táo tác gọi tìm nhau vang lưng núi, rồi nghĩ về cuộc sống sinh học của ức vạn tán lá đang cài đan vào nhau thành tấm thảm xanh miên man như thể chúng chưa hề chứng kiến trận bão thảm khốc vừa tràn qua nơi này!
Hãy cố quên đi những ám ảnh vừa qua, còn tồn tại có nghĩa mọi thứ vẫn hiện tồn ở phía chờ đợi, những áng mây, cả bầu trời trong cao, cả mặt đất cây cỏ, núi rừng, cả những âm thanh hỗn tạp đang réo rắt kia vẫn là của ta, khi ta còn hướng ý nghĩ về chúng!
Có hơi thở khẽ khàng nhưng rất dài phả qua mặt, cuốn theo mùi thơm thoang thoảng, đang chậm rãi lan tỏa xung quanh nơi tôi nằm. Không thể là cảm giác cụ thể về một thứ gì đó do ngọn gió vô tri mang lại, càng không phải mùi xạ hương của đám cây cỏ xung quanh theo gió ùa tới! Chỉ có thể cảm thức được mùi hương này bằng linh giác của con người bởi nó quá mong manh, đỏng đảnh và thật khó nắm bắt. Trong cơ thể vốn đã kiệt quệ gần hết sức lực bỗng hiện diện một luồng sinh khí mới mẻ, nóng hổi, luồn lách, vận động, chạy giần giật theo từng nhịp thở. Khe khẽ trở mình để biết chắc chắn rằng cơn đau nhói từ những cú va đập không còn hành hạ cơ thể nữa. Tôi chậm rãi nhướng đôi mắt sưng húp híp vì bầm dập nhìn ra xung quanh, những mảng sáng nhập nhòa chói gắt hiện trong chốc lát đủ gợi ra rằng đó chỉ là thứ ảo giác xuất hiện sau cơn mê man vì những chấn động tâm lý.
Nếu cuộc sống là phức hợp những chuỗi dài va chạm, xung đột và biến đổi, chọn lọc và đào thải, cho dù không tin mọi hiện tượng diễn ra trong suốt quá trình tồn tại của một sinh linh trên đời này đều lệ thuộc vào vòng luôn hồi, nhân quả thì chí ít là trong lúc này, sau bao biến cố xảy ra với chính bản thân mình, tôi cũng khó giải thích cho thấu đáo trường hợp thoát nạn hy hữu vừa rồi…
Con tàu chòng trành chao đảo sau từng hồi gió thốc rồi bất chợt dựng lên, hất tưng tất cả mọi thứ vào lòng biển. Chiếc radio giữ tín hiệu liên lạc ọ ẹ rồi mất hẳn ngay từ trận gió đầu tiên khi cơn bão ập tới trong buổi chiều qua cũng chung số phận cùng đoàn thuỷ thủ tàu cá chúng tôi hơn 45 người đã bị nhấn chìm trong lòng biển. Từng đợt sóng hối hả trùm lên, tiếng xoáy nước khùng khục nuốt chửng tất cả những gì còn lại của con tàu vương vãi trên mặt biển vào lòng nó. Tôi quay cuồng rồi rơi tõm vào dòng xoáy khổng lồ. 
 - Hãy cố gắng lên hỡi chàng trai của ta, tội lỗi lớn nhất của loài người là không hiểu chính mình, không dám vượt qua ngưỡng đời giăng đầy cám dỗ. Ta không muốn nhận con vào lòng mình khi con chưa hiểu thấu thử thách lớn nhất mà cuộc đời đang dành đợi con, hãy ráng gánh chịu đừng nản chí, khi vượt qua rồi con sẽ thấy mọi thứ đang diễn ra xung quanh con hàng ngày chỉ là một mớ hỗn độn những mảnh vỡ vụn vặt của trò chơi tạo hoá… Tiếng nói âm trầm vang vang bên tai trong lúc tôi tuyệt vọng nhất giữa muôn trùng ngọn sóng bạc, mặn chát của đại dương lại vang lên khi tôi lướt mắt dõi theo cánh bướm sặc sỡ đang chờn vờn giữa đám hoa dại ven đảo đá.
- Không! Con không thể chịu đựng được nữa. Con đã mệt mỏi với trò chơi số mệnh này rồi. Hãy để dòng nước mặn mòi của người nhận con vào trong nó, hãy để thân xác con hoà tan vào đó, trả lại những gì con đã nhận được của đời, hãy cho con được toại nguyện bởi tội lỗi của con đã gây ra. Hãy giải thoát cho con khỏi nỗi tuyệt vọng khôn cùng này hỡi mẹ thiên nhiên đáng kính.
- Con trai của ta, hãy nhớ rằng sức mạnh của thiên nhiên, của biển khơi cũng có giới hạn của nó, con phải chiến thắng trong cuộc đọ sức này, không phần thưởng nào cao hơn phần thưởng cuộc sống sẽ đem lại cho con, hãy tập trung trí tuệ, những hiểu biết, những kinh nghiệm trong cuộc đời mà đối phó với hoàn cảnh.
Một mảng đen xì phầm phập lướt theo ngọn sóng bổ chửng xuống đầu, hít một hơi thật sâu, đợi khi ngọn sóng đổ ập xuống, tôi lấy hết sức vượt ngoi lên trên lưỡi sóng bạc khổng lồ. Một con cá heo tách đàn lạc vào vùng biển này đã áp sát người tôi. Có thể nó thuộc một trung tâm nghiên cứu Hải Dương học nào đó, bởi bao quanh thân nó là lớp lưới gai đặc chủng. Tôi chỉ lờ mờ đoán vậy khi đôi tay đã bám chặt được vào người con cá. Hai kẻ lênh đênh dìu dắt nhau, nương tựa vào nhau để vượt qua cơn bão giữa trùng khơi. Tôi nương nhờ vào chú bằng bản năng sống con người, bằng đôi tay bấu víu của kẻ sắp chết đuối còn chút sức vớ được vật nổi trôi, có lẽ sức chịu đựng của tôi sẽ chẳng được bao lâu nữa trước sức mạnh quăng quật hung hãn của trùng trùng sóng bạc. Chú nương nhờ vào tôi để tránh mất sức khi đối phó với từng ngọn sóng hất ngược như muốn lật ngửa chú lên. Cũng có thể khi bị tách khỏi bầy đàn, chú đang khao khát có bạn đồng hành giúp nhau vượt qua cơn bão ác mà chú tìm đến tôi.
- Hãy giúp con vượt qua hiểm nguy này nếu người còn chưa muốn nhận con vào lòng mình, hỡi đấng thiên nhiên cao thượng. Người đã cho con người bạn đồng hành, người đã cho con cơ hội trở lại với cuộc sống của loài người. Người cho con sức mạnh của trí tuệ và tâm linh. Con cần phải sống, có nghĩa con cần phải duy trì tất cả mọi nhu cầu bản năng của một cơ thể sống, giữa trùng khơi bốn bề là tai hoạ hiểm nguy này, sự sống của con có thể vuột qua bất cứ lúc nào…
- Ta không thể giúp con bằng hành động cụ thể, ta cũng không thể chỉ tường tận cho con cách thức để tồn tại giữa biển khơi, con hãy tự hỏi và cân nhắc thật kỹ giữa bản năng và lý trí của mình, ta chỉ có thể động viên con hãy tiếp tục sống bởi ta có niềm tin vào tâm hồn của con.      
Tôi không thể nhớ nổi đã bao lần thiếp đi, vì kiệt sức, vì ngâm nước quá lâu, và vì đói. Mùi cá tươi phảng phất trên lưng chú cá heo cũng là nguyên nhân gây cho tôi những cơn xáo trộn tâm thần mãnh liệt. Chỉ cần cắn một miếng thôi…chỉ một miếng thịt tươi ròng trên lưng chú… vị ngọt, ngậy dưới lớp da cùng dòng máu ngọt lịm sẽ giúp tôi kéo dài thêm cuộc sống, giúp đôi tay tôi có thêm sức lực vẫy vùng…nhiều lần hàm răng tôi đã hằn dấu trên lưng chú, đầu lưỡi tôi đã cảm được vị nhơn nhớt, ngọt đậm của lớp da phủ ngoài cơ thể chú, nhưng cũng là lúc những cú rùng mình chúi sâu vào lòng con sóng khiến tôi tê dại, mồm miệng mặn chát vị nước biển…chú cá heo vẫn lầm lì, cần mẫn quạt nước chống chọi với từng cơn sóng cả. Có thể chú đã mất hoàn toàn phương hướng và cũng đang dần kiệt sức, tôi lờ mờ nhận ra bởi những làn nước quạt ra từ đôi vây dưới bụng chú đang chậm dần… Mạng sống của tôi, một con người đang hoàn toàn phụ thuộc vào chú, chỉ cần chú nhảo sâu vào làn nước kiếm mồi, có lẽ tôi sẽ chết chìm khi không còn cái để bấu víu.
- Hãy giết chết con cá nhỏ này đi trước khi mày kiệt sức, mày vừa có cái phao an toàn mà tìm hướng vào bờ, lại có miếng ăn dự phòng cho những ngày lênh đênh trên biển nếu để nó sống, con cá nhỏ này sẽ tha mày ra giữa đại dương khi tan cơn bão, khi nó đã định vị được phương hướng, nó sẽ dìm mày trong làn nước biển mặn chát.
- Ừ! Tao đang tìm cách giết nó, tao cũng đói lắm rồi, tao sẽ kiệt sức mất, thà chết trên biển với cái bụng no căng còn hơn chết chìm khi đuối sức buông tay.   
- Chỉ cần mày lấy đoạn dây chão đang quấn quanh lưng mày buộc chặt vào thân nó… tôi lặng lẽ rờ xuống phía dưới lưng mình, lần mò tìm mối cởi cuộn dây dù bằng ngón tay út đang quấn chặt quanh bụng…
- Tao phải buộc thật chặt vào thân nó, đoạn dây này còn dài lắm, rồi thả sức mở bữa đại tiệc giữa đại dương… trên lưng chú mày… bão cũng tan rồi chỉ cần hai quả thụi này chọc thẳng vào mắt.. không như vậy quá nguy hiểm, tao sẽ giáng một đòn chí tử vào thẳng điểm lõm…yếu huyệt trên đầu nó chắc chắn nó sẽ ra đi nhanh chóng hơn, đỡ mất công vật lộn chờ đợi... không vậy cũng không ổn, xương sọ của giống này cứng lắm không dễ gây tổn thương cho nó đâu…
- Mày lú rồi sao? Bên hông mày vẫn lủng lẳng chiếc bao da với con dao găm sắc lẻm, vật bất li thân của mày đó…
- ừ nhỉ chỉ cần một nhát dao vào điểm lõm giữa đỉnh đầu con cá… tao đã từng hạ gục bao nhiêu con cá to xác hơn mày khi sa vào lưới của tao…chỉ bằng một nhát thôi… chết đứ đừ không vật lộn, dãy dụa… thế mới tránh được thảm hoạ rách lưới chứ…
ý nghĩ sẽ được chén một bữa thịt cá tươi ngọt kích thích mọi giác quan trong tôi trỗi dậy, đôi mắt vốn nặng trĩu vì những cơn buồn ngủ và mỏi mệt triền miên trở lên linh hoạt lạ thường, đến độ tôi có thể nhìn rõ từng đường hoa nhỏ li ti chạy vằn vèo trên lớp da bóng nhẫy của chú cá dưới làn nước ngăn ngắt, đôi tai lúc này có thể nghe và phân biệt được rõ ràng tiếng vỡ của từng bọt nước nhỏ li ti giữa ầm ào tiếng sóng, hoạt động của đôi tay cũng linh hoạt, chính xác và mạnh mẽ, mềm dẻo hơn rất nhiều, đến ổ bụng lép kẹp cũng ồn lên, sôi ùng ục…
 Tôi khoan khoái nuốt vào trong bụng ngụm nước bọt vừa tứa ra khắp  chân răng, cảm thấy rõ vị ngọt tan dần trong cuống dạ dày. Chỉ cần một tay với nữa thôi… cố sức men theo vạt nước đang réo ào ạt bên lườn chú cá, tôi nhích dần, nhích dần từng cen ti mét… Đây rồi, yếu điểm trên cơ thể chú phơi lộ dần… Thận trọng đưa tay rờ khắp đỉnh đầu con cá để khẳng định chắc chắn không bị nhầm lẫn, tôi khẽ khàng rút dao khỏi vỏ chờ thời điểm thuận lợi chuẩn bị hành sự.
Phải thận trọng dứt điểm, tránh kéo dài sự vật lộn không cần thiết. Tôi tự nhủ mình bởi trong đời làm thuỷ thủ tàu cá, tôi đã giết không biết bao nhiêu chú cá khổng lồ mắc lưới. Chỉ bằng một nhát dao đâm phập, lút nửa phần lưỡi… Nhưng đây là trên mặt biển, sau cơn bão ác, chỉ cần một sơ xuất nhỏ, một sai lầm đáng tiếc xảy ra như độ sâu của lưỡi dao không đủ làm con cá chết ngay, hoặc khi giãy chết lâu, bong bóng con cá bị xẹp, cả cái xác cá lặn sâu vào đáy biển thì coi như tôi cũng xong đời, đừng nói đến bữa ăn mơ ước.
- Ra tay đi thằng nhát như chuột ngày, sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn bây giờ đâu, biển đã lặng rồi, con cá mà định vị được hướng bơi thì mày cầm chắc cái chết trong tay… cuộc đời này chỉ là một canh bạc may và rủi thôi, hãy đem số phận của mày ra đặt cược đi.
- Yên tâm trước sau gì tao cũng phải hạ gục con cá này, tao sợ giờ này vẫn là quá sớm, tao sẽ hành động khi nào thấy nó trở chứng muốn thoát khỏi tầm tay tao thôi…
  - Hãy can đảm lên chàng trai của ta, con hãy làm theo những gì con cảm thấy đúng đắn nhất, con cá nhỏ này đã cùng con vượt qua bão tố, có thể khi tiếng gọi bản năng của nó trỗi dậy, nó sẽ rời bỏ khỏi con… cũng có thể…
Cáí gọi là cuộc sống của cá thể con người thực là phức tạp, khi đói muốn ăn, khi hoạn nạn muốn tìm sự trợ giúp từ cá thể khác để nương tựa, bấu víu, chẳng có gì tàn ác hơn khi vì sự sống một cá thể sẵn sàng tìm mọi thủ đoạn, mọi sự biện giải trơ tráo nhất để minh chứng cho hành động tàn ác của mình… Chú cá heo vẫn âm thầm rẽ nước, bơi đi trong lòng đại dương, vẫn âm thầm chấp nhận một sự thật làm cái phao cứu sinh cho một cá thể khác đeo bám và vì sự tồn tại của kẻ đeo bám trên lưng nó, kẻ đeo bám đã sẵn sàng cho dã tâm tiêu diệt kẻ đã cứu mình khỏi hiểm nguy.
Hãy phù hộ cho nhát dao này tìm được trúng đích của nó hỡi mẹ thiên nhiên đáng kính. Tôi lầm rầm khấn khứa khi chợt phát hiện xung quanh chỗ chúng tôi đang bơi, xuất hiện loáng thoáng những cành gỗ mục và rều rác, xa xa trong tầm mắt là khoảng xám lạnh của một đảo đá nhỏ. Thế là tôi đã được cứu sống, sự sống đã nằm trong tầm tay tôi. Hình ảnh ngọn lửa đỏ rực bập bùng cháy cùng những tảng thịt cá nướng thơm lựng, tiếng mỡ cá chảy xuống than hồng xèo xèo, nổ lép bép trên thềm đảo, y như tiếng bọt nước đang vỡ dưới bàn tay, khiến cơ thể tôi nhẹ bẫng, lướt khẽ bàn tay qua vùng trán của chú cá heo, vỗ nhẹ lên điểm lõm tử huyệt ước lượng khoảng cách, tôi vung mạnh cánh tay cầm dao…
 Một thoáng rùng mình của con cá tội nghiệp lan truyền sang tôi, rồi từng dải âm thanh phát ra từ trong họng con cá rin rít xé nước, nó vuột đập mạnh phần đuôi đầy hứng khởi rồi lao đi với tốc độ khủng khiếp. Tôi chơi vơi trồi sụt giữa dòng nước, bị sức căng của sợi dây kéo đi vùn vụt. Nhát dao chưa kịp đến đích đã vuột khỏi tay lặn sâu vào lòng biển… con cá nhỏ đã nhận được tín hiệu của bầy đàn, định vị được hướng cần phải di chuyển của nó, tôi chỉ lờ mờ đoán được như vậy rồi chìm dần vào làn nước.
Tôi còn sống có nghĩa sự sống trong tôi vẫn đang ầm ì tiếp diễn và chuyển hoá, tiếng sôi réo ùng ục trong bụng giúp tôi ý thức được rõ ràng về điều này. Nhưng sự hiện diện của tôi trên hòn đảo thì sao nhỉ? Những ngọn sóng đã quẳng tôi vào chân hòn đảo đá này?
Nheo mắt nhìn ra xa, trên thềm đảo, những chú cua biển nặc nè nhởn nhơ đi dạo quanh các hẻm đá, xung quanh cơ man là sò và ốc, những con ốc khổng lồ chậm chạp bò lê trên mặt cát, bên cạnh lũ rùa biển hiền lành không chịu tuân theo quy luật tiến hoá dù thời gian đã trôi qua lớp vỏ của tổ tiên chúng hàng triệu năm nay.
 Cũng có thể tất cả chỉ là ảo giác, bởi tôi đã nhìn thấy thấp thoáng một cánh buồm trong mắt lũ sinh vật biển đang ngơ ngác nhìn tôi. Tôi đã sống! Tôi cần tiếp tục phải sống! Dù ở đâu và trong hoàn cảnh nào tôi vẫn là một con người!
      


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét