Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Hạnh phúc

1

       

Hạnh phúc


Truyện ngắn của Trần Xuân Đạt

     Hạnh phúc gia đình tôi đang trước nguy cơ thảm khốc!...
    Điều này hoàn toàn có cơ sở, được dự báo trước qua mái tóc bạc trắng của bác mấy năm gần đây, trong ánh mắt mẹ đêm đêm rời khỏi phòng điều hành công ty, từ mỗi chai rượu lăn trong góc phòng bố. Mặc dù mọi người vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng trái tim dễ tổn thương của chú bé quen được nuông chiều mách bảo tôi điều đó.
    Tôi thực sự cô độc trong mái nhà của mình!..
    Thế giới Internet là cuộc sống mới của tôi, điều này hoàn toàn thật bởi khi bế tắc, thất vọng nhất trong tình cảm, cuộc sống mạng đã đưa tôi đến với nàng, một Brandly Girl rất nữ tính và cũng thật lãng mạn. Một bức tranh nàng gửi tôi đặc tả chiếc du thuyền căng buồm lướt sóng hoàng hôn, thấp thoáng dáng người đàn ông lưng tựa dây néo cánh buồm, nhờ hiệu ứng mặt trời sợi dây néo lấp lánh sắc ngọc như phát hào quang. Đó là cách tôi ngầm hiểu nàng chấp nhận tình yêu của mình. Ngày lại ngày tôi ngồi lặng trước bức tranh mường tượng ra khuôn hình, ý nghĩa cuộc sống nàng gửi gắm qua từng nét cọ, và nghĩ về cuộc sống thực tại của mình.
- Suốt ngày nét với lít...
Bác gào lên khi nhòm qua tấm kính ngăn phòng thấy tôi đang lạch xạch trước màn hình máy tính. Bác vẫn thế, có thể gào thét, quát lác bất cứ lúc nào. Người già là vậy! Tôi thường tự an ủi mình những câu đại loại như thế mỗi khi không chịu nổi thái độ quá quắt của mọi người trong gia đình.
Nhà có hai thế hệ nhưng có tới ba cách sống. Bác lụ khụ với thế giới riêng là cơi trầu và chiếc khăn vấn đầu bạc thếch, câu chuyện hàng ngày chỉ xoay quanh duy nhất một chủ đề “Tích cốc phòng cơ” rất hợp với quan điểm sống của mẹ. Bố tôi vốn xuất thân từ sông nước tuổi trẻ ra khơi vào lộng, quen sống ồn ào ít chú ý đến tình cảm riêng tư. Trong ánh nhìn của chồng, mẹ chỉ là chiếc thuyền chở nốt phần đời thừa thãi lênh đênh của bố. Mỗi khi hứng chí hay nuối tiếc về quãng tuổi trẻ trôi qua, chiếc thuyền mẹ lại phải oằn mình hứng chịu những trận cuồng phong, những cơn sóng bạc vô cớ, dấu tích là cả tuần sau bác vừa lui cui xoa dầu lên những vết thâm tím trên người, trên mặt mẹ vừa sụt sịt khóc.
- Mày muốn theo gương bố mày phải không mà suốt ngày chúi mũi vào đấy hả thằng trời đánh kia? Bố lít, con nét rõ khổ cả đời mẹ mày đấy!
    Ô hay! Người lớn có cách sống riêng của người lớn, tôi chỉ là một đứa trẻ tôi phải có cách sống riêng của tôi chứ, sao bác lại trách tôi nhỉ?
- Bác sang mà quát bố cháu ấy! Tôi lầm bầm cãi trong miệng rồi úp chụp headphon bịt kín đôi tai tiếp tục online. Quái lạ hàng ngày lướt qua hàng trăm, hàng ngàn trang Blog chỉ thấy những dòng chữ ngồn ngộn  khát khao ham muốn thân xác, dục vọng với vô vàn lý do và cách thức để đạt tới  khoái cảm không cần đối tác. Tuyệt nhiên không thấy ai chung hoàn cảnh như tôi? Thật lạ cho những cư dân mạng!
Ấu thơ tôi là câu chuyện tình giữa bố và mẹ qua lời bác kể, hai mảnh đời trôi dạt, gắn tựa vào nhau trên bến đời.
Bà ngoại mất khi mẹ vừa chập chững biết đi, bà chết bởi mái chèo của ông vung lên trong cơn say khướt. Tấp tểnh vào ngưỡng con gái, ông lại ra đi đúng đêm cá mòi kéo đàn về đen đặc cửa sông. Giữa khi dân xóm vạn ăn mừng mẻ cá bội thu, cơn say lướt khướt dìu ông xiêu vẹo chống thuyền rời bến giăng lưới, xác ông quấn vào đám lưới bùng nhùng cùng cơ man là cá mòi, đến tận giờ mỗi khi nhắc lại dân vạn vẫn không khỏi ngạc nhiên tự hỏi sao lưới ông buông lại nhiều cá đến vậy? Ước đến vài sọt!
 Sau đám tang ông, mẹ thành cô gái côi cút ngày ngày chăm chỉ làm ăn, buôn bán trên bến cá, nghiệp buôn cần phát triển phải có người phụ giúp mẹ đã thuê bác, lúc đó bố đang làm công cho một chủ cá theo con nước, thất thường thu nhập chẳng là bao, tính bố vốn ào ào, vô tâm, trước mỗi chuyến đi vẫn phải xin tiền bác. Thương bố, bác đã nhận làm công cho mẹ. Với bố và dân vạn chài điều đó không thể chấp nhận bởi trong quan niệm ngư dân thì đàn bà, con gái chỉ cần thông lối từ bếp lên nhà cùng những đêm thức trắng bên ngọn nến hiu hắt mong người thân đội bão trở về !
 Hành động của mẹ và bác lúc đó chẳng khác đặt dầu gần lửa khiến bố phát khùng xăm xăm tìm đốt hiệu buôn của mẹ, chẳng biết mẹ và bác khéo đến mức nào khiến bố thay vì đốt cửa hàng lại tự đốt cháy trái tim vì mẹ.
    Tôi sinh giữa đêm bão tố dữ dội, ngoài trời gió mưa điên cuồng thét gào như muốn thử thách hai người đàn bà. Trong ngôi nhà chỉ có tiếng kêu xé lòng của mẹ và bóng bác lầm lũi, thảng thốt. Tiếng khóc lọt lòng của tôi đậm dấu tay bác...
    Tôi lớn nhờ bầu sữa mẹ, vòng tay bác chăm bẵm nâng niu, bố vẫn bận rộn theo từng chuyến tàu săn lùng cá mòi đàn và mải mê tìm kiếm niềm vui mới cho mỗi chuyến đi. Cuộc đời biến đổi bố từ một kẻ làm thuê thành một ông chủ lớn!
    Bố chỉ hiện ra trong trí tưởng tượng của tôi qua lời kể của bác và giọt nước mắt ân hận của mẹ mỗi khi ôm tôi vào lòng suốt tuổi ấu thơ.
    Lần đầu tiên gặp người là khi tôi bước chân ra khỏi cổng trường đại học. Ông trở về giữa cơn say bí tỉ và ngó mặt tôi như một kẻ từ hành tinh khác lạc giữa đời ông, với lời nói duy nhất dành cho tôi trước mặt mẹ và bác.
- Mày là thằng chó đẻ!
Rồi mặc mẹ tôi nằm ngất lịm dưới sàn, mặc bác tôi cuống quýt lay gọi, mặc tôi đứng chết trân với câu nói chưa thoát ra khỏi miệng, ông thản nhiên đi vào trong gian phòng có lẽ khi xây nên biệt thự này mẹ đã dành riêng cho ông hoặc giả ông đã từng ở đó khi tôi còn quá nhỏ để nhận thức được mọi chuỵên. 
    Ông ở lì trong đó với thế giới riêng là bia và rượu nặng. Rất nhiều đêm khát khao đến cháy tâm can thèm cảm giác được nằm trong vòng tay cha, để được nghe tiếng thở, được ngửi mùi mồ hôi khét nồng nắng gió và mùi rượu phả ra từ tiếng nói của ông, tôi đã chôn chân hàng giờ trước cửa phòng ông lắng nghe cuộc chiến giữa bản năng và lý trí .
    Có người cha nào nỡ đối xử với giọt máu của mình như thế?...
    Từ ngày cha tôi về mẹ tôi già xọm hẳn, thế giới của mẹ là chiếc laptop và văn phòng điều hành công ty.
    Thế giới của bác là cơi trầu, chiếc khăn vấn đầu bạc thếch và sự quan tâm thái quá đến tôi. Tóc bác đã bạc nay càng trắng hơn!...
    Thế giới của tôi là Internet và nàng!...
     Mấy tuần qua hình như có chuyện gì bất ổn, nàng online bất cứ thời gian nào không còn tuân thủ theo nguyên tắc như nàng đã tự đặt ra cho tôi và nàng nữa. Mỗi EMail nàng vẫn không quên gửi kèm bức tranh Du Thuyền Hạnh Phúc thay lời đón nhận tình yêu đầu tiên nàng gửi cho tôi...
Sáng nay bác không dành cho tôi những lời cáu gắt, khó chịu thường ngày . Hiện sau ô cửa kính ngăn phòng là khuôn mặt thất thần của bác, khiến tôi linh cảm đến điều chẳng lành sẽ xảy ra…
- Con sang ngay văn phòng ... May ra còn kịp... Tiếng bác nghẹn ngào.
Tôi lao sang phòng làm việc của mẹ, điện trong phòng đã tắt chỉ còn màn hình máy tính mẹ chưa kịp thoát, dòng chữ Pressional vô cảm nhảy nhót xung quanh màn hình rọi sáng khuôn mặt mẹ.
Những viên thuốc đã ru mẹ vào giấc ngủ ngàn năm còn vương vãi khắp mặt bàn...
Nơi góc khuất sau bàn trang điểm của mẹ lồ lộ bức tranh Du Thuyền Hạnh Phúc, dưới ánh sáng mờ của căn phòng người đàn ông ngồi tựa lưng vào sợi dây neo cánh buồm như đang cựa quậy muốn thoát hài khỏi bức tranh!
Tôi chợt rùng mình khi chạm ánh mắt người trong tranh, buông tỏa quanh tôi tấm lưới vô hình, bám riết tim tôi hình ảnh thây ma trương phềnh quấn chặt trong tấm lưới dày đặc cá mòi...
Mẹ ra đi tìm sự giải thoát cho cuộc đời mẹ, tự nguyện đem theo tất cả những bí mật cuộc đời xuống mồ. Còn tôi đã quá ích kỷ hay quá tàn nhẫn khi cố tình chạy trốn sự thật cuộc sống để tìm lối thoát cho mình bằng thế giới ảo. Mẹ đã kéo tôi ra khỏi lối sống ảo đầy bất trắc, lo lắng cho tương lai của tôi, người đã dũng cảm hi sinh cả bản thân mình. Lẽ nào tôi chịu đầu hàng số phận?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét